Cuộc sống của con người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mọi người đều phải trải qua những khó khăn, thất bại … Vì vậy, 5 truyện ngắn sau đây đáng để mọi người suy nghĩ, đặc biệt là những người ở độ tuổi trung niên và cao niên.
Mọi người đến tuổi trung niên, họ phải hiểu cách thay đổi quan niệm
Một người thợ mộc cưa cái cây ra làm thành ba cái thùng.
Một cái làm thành cái thùng đựng phân. Mọi người ai cũng tránh cái thùng phân này.
Một cái để đựng nước. Mọi người ai cũng dùng nó.
Một cái dùng để đựng rượu quý. Ai nấy đều trân trọng nâng niu nó.
Đều là cái thùng, nhưng vì chứa đựng trong nó những thứ khác nhau mà số phận thành ra khác nhau. Đời người chẳng phải cũng như vậy hay sao?!
Cảm nghĩ:
“Tướng tùy tâm sinh, cảnh tùy tâm diệt”, một người mang chứa điều gì trong tâm thì sẽ trở thành người như thế đó, hoàn cảnh bên ngoài cũng như thế biến đổi theo.
Một cái làm thành cái thùng đựng phân. Mọi người ai cũng tránh cái thùng phân này.
Một cái để đựng nước. Mọi người ai cũng dùng nó.
Một cái dùng để đựng rượu quý. Ai nấy đều trân trọng nâng niu nó.
Đều là cái thùng, nhưng vì chứa đựng trong nó những thứ khác nhau mà số phận thành ra khác nhau. Đời người chẳng phải cũng như vậy hay sao?!
Cảm nghĩ:
“Tướng tùy tâm sinh, cảnh tùy tâm diệt”, một người mang chứa điều gì trong tâm thì sẽ trở thành người như thế đó, hoàn cảnh bên ngoài cũng như thế biến đổi theo.
Người đến tuổi trung niên phải biết dựa vào người khác để sống
Một ngày nọ, một người mẹ đưa cậu con trai của mình đến cửa hàng tạp hóa của người quen. Ông chủ thấy bé thật đáng yêu nên đã mở hộp kẹo, để cậu có thể thò tay lấy vài cái.
Người đàn ông mỉm cười, mấy lần tỏ ý cậu bé có thể lấy thoải mái. Nhưng đáp lại, cậu bé chỉ bẽn lẽn mỉm cười mà không làm gì cả. Cuối cùng, ông chủ quán đã chủ động, tự tay nắm lấy một vốc kẹo cho vào túi cậu bé.
Khi về đế nhà, mẹ tò mò hỏi cậu: “Sao con không tự mình lấy kẹo mà lại đợi bác ấy lấy cho vậy?”
Cậu bé trả lời một cách lém lỉnh: “Bởi vì tay của con nhỏ quá, còn tay ông ấy thì rất lớn. Nếu để bác ấy lấy thì con sẽ được nhiều kẹo hơn ạ.”
Người đàn ông mỉm cười, mấy lần tỏ ý cậu bé có thể lấy thoải mái. Nhưng đáp lại, cậu bé chỉ bẽn lẽn mỉm cười mà không làm gì cả. Cuối cùng, ông chủ quán đã chủ động, tự tay nắm lấy một vốc kẹo cho vào túi cậu bé.
Khi về đế nhà, mẹ tò mò hỏi cậu: “Sao con không tự mình lấy kẹo mà lại đợi bác ấy lấy cho vậy?”
Cậu bé trả lời một cách lém lỉnh: “Bởi vì tay của con nhỏ quá, còn tay ông ấy thì rất lớn. Nếu để bác ấy lấy thì con sẽ được nhiều kẹo hơn ạ.”
Cảm nghĩ:
Người trung niên, mọi thứ không chỉ dựa vào chính họ, mà còn biết cách dựa vào đúng người vào đúng thời điểm. Dựa vào người phối ngẫu của bạn, hoặc dựa vào con cái của bạn. Đừng ngại, vì đây thực sự là cách mới để điều trị trí tuệ. Vào lúc cần, bạn nên như một đứa trẻ, dựa vào người khác nếu có thể.
Người đến tuổi trung niên phải hiểu lòng khoan dung
Ở nhà có một người rất nóng tính. Một ngày nọ, người cha đưa cho anh một túi đinh và nói với anh rằng, bất cứ khi nào anh cảm thấy tức giận, anh sẽ đóng một chiếc đinh vào hàng rào ở phía sau vườn.
Và vào ngày đầu tiên, anh đã có thể đóng 37 chiếc đinh.
Dần dần, số lượng đinh mỗi ngày giảm dần và anh phát hiện ra rằng việc kiềm chế cơn giận dường như dễ dàng hơn là mang một túi đinh phía sau vườn và đóng trên hàng rào. Cho đến một ngày, anh phát hiện ra rằng anh không còn phải đặt một cái đinh lên nó nữa.
Anh chạy đến nói với bố về việc này. Người cha nhìn anh, nói nhẹ nhàng, “Từ bây giờ, bất cứ ngày nào con cảm thấy không còn tức giận, hãy nhổ một cái đinh!” Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc mà người thanh niên cũng rút hết đinh ra khỏi hàng rào.
Vào thời điểm đó, thời tiết mùa thu đang đến, và những chiếc lá phong xào xạc khắp sân. Cha đưa tay ra sân sau và nói: “Con trai đã làm rất tốt. Nhưng mặc dù đã rút hết đinh ra khỏi hàng rào, nó vẫn để lại những lỗ hổng. Hàng rào không thể trở lại vẻ đẹp như trước”
Những lời tức giận giống như đóng đinh trên hàng rào. Nó sẽ tạo ra những vết sẹo không bao giờ có thể xóa mờ. Những lời nói vô tình như giữ một con dao vào trái tim của người khác, cho dù có bao nhiêu lời xin lỗi, vết thương sẽ tồn tại mãi mãi.
Và vào ngày đầu tiên, anh đã có thể đóng 37 chiếc đinh.
Dần dần, số lượng đinh mỗi ngày giảm dần và anh phát hiện ra rằng việc kiềm chế cơn giận dường như dễ dàng hơn là mang một túi đinh phía sau vườn và đóng trên hàng rào. Cho đến một ngày, anh phát hiện ra rằng anh không còn phải đặt một cái đinh lên nó nữa.
Anh chạy đến nói với bố về việc này. Người cha nhìn anh, nói nhẹ nhàng, “Từ bây giờ, bất cứ ngày nào con cảm thấy không còn tức giận, hãy nhổ một cái đinh!” Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc mà người thanh niên cũng rút hết đinh ra khỏi hàng rào.
Vào thời điểm đó, thời tiết mùa thu đang đến, và những chiếc lá phong xào xạc khắp sân. Cha đưa tay ra sân sau và nói: “Con trai đã làm rất tốt. Nhưng mặc dù đã rút hết đinh ra khỏi hàng rào, nó vẫn để lại những lỗ hổng. Hàng rào không thể trở lại vẻ đẹp như trước”
Những lời tức giận giống như đóng đinh trên hàng rào. Nó sẽ tạo ra những vết sẹo không bao giờ có thể xóa mờ. Những lời nói vô tình như giữ một con dao vào trái tim của người khác, cho dù có bao nhiêu lời xin lỗi, vết thương sẽ tồn tại mãi mãi.
Cảm nghĩ:
Những người đến tuổi trung niên, nên kiểm soát cảm xúc của chính mình. Bởi vì sự tức giận không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm hại cơ thể chúng ta. Nếu, trong tất cả mọi thứ, chúng ta có thể đối xử với người khác bằng sự bao dung, chắc chắn bạn sẽ thấy cuộc sống này cởi mở và hoàn toàn khác biệt.
Những người đến tuổi trung niên, nên kiểm soát cảm xúc của chính mình. Bởi vì sự tức giận không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm hại cơ thể chúng ta. Nếu, trong tất cả mọi thứ, chúng ta có thể đối xử với người khác bằng sự bao dung, chắc chắn bạn sẽ thấy cuộc sống này cởi mở và hoàn toàn khác biệt.
Những người đến tuổi trung niên phải học cách suy nghĩ lạc quan
Ba công nhân đang xây tường. Một người đi ngang qua thấy anh ta nói đùa: “Anh đang làm gì vậy?”
Người đầu tiên bực mình nói: “Xây tường!”
Người thứ hai nhìn lên và mỉm cười, “Chúng tôi đang xây dựng một tòa nhà.”
Người thứ ba vẫn đang làm và hát và cười: “Chúng tôi đang xây dựng một thành phố mới!”
Mười năm sau, người đầu tiên vẫn đang xây tường ở một tòa nhà khác, người thứ hai bây giờ là một kỹ sư thiết kế các bản vẽ trong văn phòng. Và người thứ ba bây giờ là ông chủ của hai người đó.
Cảm nghĩ:
Những người đến tuổi trung niên, duy trì tinh thần lạc quan sẽ xác định vị trí của cuộc sống trong tương lai. Càng lạc quan, cơ thể càng khỏe mạnh, trái tim càng hạnh phúc, chất lượng cuộc sống càng cao.
Người đầu tiên bực mình nói: “Xây tường!”
Người thứ hai nhìn lên và mỉm cười, “Chúng tôi đang xây dựng một tòa nhà.”
Người thứ ba vẫn đang làm và hát và cười: “Chúng tôi đang xây dựng một thành phố mới!”
Mười năm sau, người đầu tiên vẫn đang xây tường ở một tòa nhà khác, người thứ hai bây giờ là một kỹ sư thiết kế các bản vẽ trong văn phòng. Và người thứ ba bây giờ là ông chủ của hai người đó.
Cảm nghĩ:
Những người đến tuổi trung niên, duy trì tinh thần lạc quan sẽ xác định vị trí của cuộc sống trong tương lai. Càng lạc quan, cơ thể càng khỏe mạnh, trái tim càng hạnh phúc, chất lượng cuộc sống càng cao.
Những người đến tuổi trung niên phải biết đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ
Một ngày nọ, một người mù đến nhà họ hàng chơi, khi trời tối, chủ nhà đưa cho anh ta một chiếc đèn lồng và nói một cách mù quáng: “Trời muộn rồi, ông cầm lấy cái đèn lồng này!”
Người đàn ông mù tức giận nói: “Rõ ràng là ông biết tôi bị mù, nhưng ông bảo tôi mang đèn lồng ra đường, không phải đang cười tôi sao?”
Chủ nhà bình tĩnh trả lời: “Ông lại tự thu hẹp suy nghĩ của mình mà nhìn nhận sai lầm rồi. Ông đi trên đường, cũng rất nhiều người đi đường, người ta thấy ông mang đèn thì cũng sẽ không đụng phải ông, phải vậy không?”
Người mù suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đó là sự thật!”
Cảm nghĩ:
Con người đến tuổi trung niên, vì vậy họ phải nắm lấy từ ngữ và suy nghĩ, học cách đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Như vậy không chỉ có thể lý giải được đối phương, mà cũng giảm thiểu phiền não cho chính mình.
Người đàn ông mù tức giận nói: “Rõ ràng là ông biết tôi bị mù, nhưng ông bảo tôi mang đèn lồng ra đường, không phải đang cười tôi sao?”
Chủ nhà bình tĩnh trả lời: “Ông lại tự thu hẹp suy nghĩ của mình mà nhìn nhận sai lầm rồi. Ông đi trên đường, cũng rất nhiều người đi đường, người ta thấy ông mang đèn thì cũng sẽ không đụng phải ông, phải vậy không?”
Người mù suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đó là sự thật!”
Cảm nghĩ:
Con người đến tuổi trung niên, vì vậy họ phải nắm lấy từ ngữ và suy nghĩ, học cách đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Như vậy không chỉ có thể lý giải được đối phương, mà cũng giảm thiểu phiền não cho chính mình.